Tôi thấy nhiều bài phàn nàn về chuyện mẹ chồng nàng dâu, con dâu trách mẹ chồng. Tôi là con gái, cũng có chị dâu, xin được chia sẻ chút cảm nghĩ của bản thân.
Nhiều chị than mẹ chồng đối xử không tốt với mình như con gái, vậy không rõ các chị có đối xử với mẹ chồng như mẹ ruột không hay chỉ "coi mẹ chồng như mẹ ruột" về mặt nghĩa vụ chăm cháu, chu cấp tài chính, chỗ ở..., còn về cách phụng dưỡng bố mẹ chồng thì không được như bố mẹ đẻ?
Gia đình tôi, từ khi có chị dâu về thì anh em mâu thuẫn, anh cả thành người khác. Gia đình tôi có 4 anh em, giờ anh thứ ba không bao giờ gọi điện hay gặp mặt gia đình anh cả, anh hai thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm anh cả (một năm vài lần), còn tôi chỉ đến nhà anh cả khi nào có việc thực sự cần.
Chị dâu cả rất ngọt ngào, ăn nói tốt, mạnh mẽ, được chồng rất cưng, anh trai tôi nổi tiếng chiều vợ. Bên cạnh công việc bán hàng tại nhà cùng vợ, anh tôi làm việc nhà, chăm con, đưa đón con, cúng giỗ bên ngoại rất chu đáo. Anh cả tôi rất thương vợ con, chăm vợ con tốt, nhiều người nói chị dâu sướng vì lấy được chồng tâm lý, yêu chiều và thương vợ. Về khoản này, tôi thấy mừng vì gia đình nhỏ của anh hoà thuận, vợ chồng con cái hạnh phúc.
Mấy năm đầu chị dâu mới về, tôi còn rất thân thiết với gia đình anh cả. Hồi đó tôi là học sinh, không tiếp xúc nhiều, không phân biệt đúng sai, nghe chị dâu ăn nói ngọt ngào cũng thấy lọt tai. Sau này tôi càng thấy rõ chị nói 10 chỉ nên tin 1-2; bố mẹ tôi cũng mất niềm tin với con dâu.
Hồi tôi mới ra trường, lương thấp, thấy anh chị có lúc cần tiền nên cũng gom tiền tiết kiệm cho anh chị vay khoảng mười mấy triệu (lúc đấy lương khởi điểm tôi là 3,2 triệu). Khi tôi cần để đi chữa bệnh, muốn xin lại tiền, chị dâu nhắn tin bảo mấy ngày nữa mang trả (anh chị đã trả dần, chỉ còn lại mấy triệu), vậy mà sau đó không thấy chị trả, vẫn đăng ảnh đi chơi sang chảnh. Đây là ví dụ nhỏ trong vô vàn điều làm tôi mất niềm tin ở chị dâu.
Anh chị tôi tiêu xài rất sành điệu. Chị dâu thích làm đẹp, thích mua sắm mỹ phẩm, quần áo, ăn uống nhà hàng sang trọng, đi du lịch thư giãn. Anh chị mượn nhà bố mẹ để cầm lấy vốn buôn bán. Anh chị buôn bán được, có lời, nhưng mức tiêu xài nhiều hơn kiếm được dẫn đến phá sản, bị tịch thu nhà, bố mẹ tôi phải đứng ra chuộc. Mẹ tôi thấy vậy có góp ý nên để tiền lãi kiếm được trả nợ bớt rồi làm ăn, chị dâu nói: "Mẹ phải để con được nở mày nở mặt với người đời". Sau đấy một thời gian, anh chị tuyên bố phá sản, không trả được nợ cầm cố nhà. Bố mẹ tôi già yếu, không có lương hưu, phải đi vay nợ để chuộc nhà, hỏi anh chị có thêm được đồng nào thì câu trả lời là không (nhà đấy là bố mẹ cầm để cho anh chị vay vốn). Đến khi bố mẹ chuộc nhà xong, ngay sau đó anh chị mua ôtô.
Tôi còn nhớ có lần gia đình cãi cọ việc gì liên quan đến nhà anh cả, anh nói với bố mẹ: "Con không nhờ bố mẹ được việc gì". Trong khi con cái lúc nhỏ là ông bà phụ trông giúp, anh chị đi du lịch bố mẹ xuống trông nhà, bán hàng giúp, vay vốn cho làm ăn và trả nợ hộ. Anh nói vậy cách đây mấy năm, giờ xây nhà trên đất của bố mẹ (miếng đất khoảng 6 tỉ), anh chị xin bố mẹ 1/3 tiền xây nhà. Chị dâu không hài lòng mẹ chồng, ganh với các em chồng vì sợ bố mẹ thương nhiều hơn, cho các em nhiều hơn.
Gia đình tôi giờ tan nát. Anh thứ hai nghe lời thêm bớt của chị gây hiểu lầm với anh thứ ba, không nhìn mặt nhau. Anh thứ ba bị hiểu lầm, bị làm cho mất danh dự nên giờ gần như tuyệt giao luôn với gia đình anh cả và anh hai.
Anh cả có hai con, một trai một gái; giờ các cháu lớn rồi, một cháu lên cấp hai, một cháu lên cấp ba. Anh chị không hợp với bố mẹ nên ít khi cho cháu lên thăm ông bà nhưng có việc gì cần gửi con là sẽ mang con lên gửi. Tôi từng dạy cháu học mà giờ gặp cháu không chào tôi, không chào bà nội, chỉ chào ông nội. Tôi ước chị dâu bớt tham lam, đố kị để anh em tôi hoà thuận, các cháu có ông bà cô chú.