Lại một ngày nữa tôi bắt đầu buổi sáng bằng sự bực dọc xen lẫn uất ức. Trên đường đi làm, nước mắt tôi rơi lã chã, bất giác nghĩ đến chuyện ly hôn.
Tôi 35 tuổi, lấy chồng 7 năm và có hai bé trai, sống cùng bố mẹ chồng. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do tôi lo toan, bố mẹ chồng đã già và sức khỏe cũng không được tốt. Chồng và tôi bằng tuổi, kinh tế gia đình tôi lo là chính vì anh lương thấp, mỗi tháng anh đưa tôi vọn vẹn 3 triệu để chi tiêu, bố mẹ chồng phụ thêm 3 triệu. Chi tiêu gia đình ở thành phố với hai con nhỏ thì tháng nào tiết kiệm lắm cũng phải 15 triệu, lương của tôi có thể trang trải được nên cũng không gây áp lực cho chồng, tôi biết năng lực của anh có hạn. Tôi vài lần bảo anh dành thời gian học thêm để xin công việc có thu nhập tốt hơn, anh chẳng có quyết tâm nên tôi đành bất lực. Công việc hiện tại cũng là tôi xin cho anh, anh cứ làm làng nhàng như thế và có vẻ hài lòng với hiện tại.
Cuộc sống cứ trôi đi, hơn một năm trở lại đây, do ảnh hưởng của dịch Covid nên thu nhập tôi không còn như trước, phải thắt chặt chi tiêu, liệu cơm gắp mắm. Không biết đó có phải lý do tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mình cố gắng chu toàn còn chồng cứ vô lo vô nghĩ. Tôi rất nhiều lần chia sẻ những khó khăn đó với chồng, anh nghe xong cũng để đó, tôi không thấy anh có chút cố gắng nào để san sẻ với vợ. Chồng tôi trước đây được đánh giá là hiền lành, thật thà, tôi yêu cũng vì lý do đó. Sau 7 năm chung sống, tôi thấy anh có những điểm tồi tệ và không dễ gì thay đổi:
Một: Chồng thuộc diện người vô tâm. Khi con người ta ốm đau, bệnh tật là khi dễ cảm thấy tủi thân và yếu đuối nhất, chồng nếu phải chăm lo cho tôi thì sẽ rất luống cuống rồi sinh ra cáu bẳn, hằn học. Hai lần tôi mổ đẻ đã được trải nghiệm những cay đắng đó. Tôi luôn nghĩ về việc sau này khi sức khỏe mình có vấn đề gì đó chắc chồng sẽ bỏ mặc hoặc coi vợ là đồ bỏ đi. Nếu anh phải chăm sóc cũng sẽ coi tôi là gánh nặng chứ không dành sự thương cảm nào. Cảm giác đó thật khó diễn tả nhưng nó luôn ám ảnh trong tâm trí của tôi.
Hai: Chồng không có trách nhiệm với các con và không biết kiểm soát cơn giận. Khi tôi giao nhiệm vụ trông con, anh vẫn làm nhưng không dành hết tâm trí. Anh trông mà toàn để con ngã vì vừa trông vừa chơi game. Anh cũng có những lời nói, hành động rất tiêu cực, ảnh hưởng đến tính cách của con trai đầu. Anh chửi con cho sướng miệng mà không hề nghĩ đến hậu quả. Tôi thực sự lo lắng và đã trao đổi rất nghiêm túc nhưng anh không hề coi trọng việc giáo dục con đúng cách. Hậu quả bây giờ con trai lớn rất bướng bỉnh, cháu chỉ nghe mình tôi, còn có những thái độ rất hỗn với ông bà và bố. Điều đó làm tôi buồn.
Ba: Chồng tôi có thái độ không tôn trọng bố mẹ. Đây là điều tôi cảm thấy rất tệ và khó thay đổi nhất. Có thể nói, khi trưởng thành, anh càng hỗn hào với bố mẹ, sẵn sàng nổi đóa với ông bà chỉ một việc không đâu. Đã có những lúc anh không còn phân biệt được điều gì nên nói và không nên nói. Tôi đã khuyên nhủ nhẹ nhàng, thậm chí nói nặng, chỉ trích, lên án, anh vẫn không thay đổi. Tôi thực sự thấy hoang mang.
Còn rất nhiều điểm xấu khác mà tôi nghĩ ông chồng nào cũng có: nghiện game, lôi thôi, ở bẩn, lề mề... Tất cả những điều đó tích tụ lại tới nỗi giờ đây tôi cảm thấy rất hờ hững với chồng, không còn cảm xúc vợ chồng. Tôi đã đưa tín hiệu để anh thấy sự nguy hiểm trong quan hệ vợ chồng khi có những vấn đề tồn tại như thế, vậy mà anh dường như không quan tâm, thậm chí cho rằng tôi nghĩ nhiều.
Tôi mệt mỏi, nghĩ mình có điên không khi muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này. Hơn ai hết, tôi vẫn muốn có một mái ấm gia đình nên mong nhận được sự chia sẻ của ai từng ở hoàn cảnh như này. Chân thành cảm ơn mọi người đã lắng nghe. Mong nhận được sự chia sẻ.